Chaque soir , tendrement j’entends chanter sous ma fenêtre . Chiều chiều , tôi nghe thấy tiếng hát trìu mến dưới cửa sổ . Chaque soir , un amant revient vers moi pour m’émouvoir . (1) Chiều chiều , một người yêu trở lại với tôi để làm cho tôi cảm động . Si , si , si , ce n’est qu’une sérénade . Đúng thế , đúng , đúng , đó chỉ là một bài tình ca bên song . Si , si , si , sérénade sans espoir . Đúng thế , đúng , đúng , một bài tình ca bên song vô vọng .
Dans le noir , je l’entends chanter pour moi de tout son être . Trong bóng tối , tôi nghe thấy người ấy hát cho tôi với tất cả tấm lòng . Mais hélas , dans mon cœur et dans ma maison , il fait noir . Nhưng hỡi ơi , trong lòng tôi và trong nhà tôi là bóng tối . Si , si , si , ce n’est qu’une sérénade . Đúng thế , đúng , đúng , đó chỉ là một bài tình ca bên song . Si , si , si , sérénade sans espoir . Đúng thế , đúng , đúng , một bài tình ca bên song vô vọng .
Il a cru qu’autrefois je l’aimais, il veut le croire encore . Người đó đã tin rằng ngày xưa tôi yêu người đó , người đó muốn tin như thế nữa . Mais mon cœur s’est fermé à jamais , c’est en vain qu’il m’implore . Nhưng tim tôi đã khép lại mãi mãi và người đó van xin tôi vô ích .
Chaque soir , tristement il vient chanter sous ma fenêtre . Chiều chiều , người đó đến hát dưới cửa sổ nhà tôi một cách buồn bã . Chaque soir , il s’en va sans m’attendrir et sans me voir . Chiều chiều , người đó ra về không làm tôi mềm lòng và không gặp tôi . Si , si , si , ce n’est qu’une sérénade . Đúng thế , đúng , đúng , đó chỉ là một bài tình ca bên song . Si , si , si , sérénade sans espoir . Đúng thế , đúng , đúng , một bài tình ca bên song vô vọng.
Ah ah ah ah ah ah … À a á a à a … Ah ah ah ah ah ah … À a á a à á …
(1) Amant : một người đàn ông có chung sống nhưng không kết hôn .
Tôi như hạt bụi trên đời . I was like dust in the wind . Bão thời cuộc thổi tôi rời quê hương … A political tempest blew me away from my country … Tôi như chim nhỏ tìm đường . I was like a small wandering bird Đất lành chim đậu dù phương trời nào . That settled where it was safe . Xa quê , đôi lúc lòng đau . In the foreign country , I often felt sad . Nhớ người , nhớ cảnh đã mau tìm về . I missed people and places , and I came back . Người mong gặp đã ra đi . People that I expected to see again were long gone , Dấu xua còn đó , lòng tê tái buồn … Some places looked like before , and my heart turned blue … Tôi như chim nhỏ tìm đường . I was like a small wandering bird Đất lành chim đậu dù phương trời nào … That settled where it was safe …
Translation into plain English by Khai Phi Review by Matthew Smith
Cựu học sinh trường Trung Học Bán Công Trần Thượng Xuyên Biên Hòa thời 1960 . Chủ nhiệm Biên Hòa Memories . Sáng tác thơ không nhiều nhưng có bài thơ làm Võ Thị Tuyết xứng danh thi sĩ .
Former student in Tran Thuong Xuyen semipublic high school in Bien Hoa, Vietnam in the 1960’s. Owner of Bien Hoa Memories. Does not compose many poems, but certain ones have made Tuyết a poetess.
Gửi Người Em Gái Nhạc và lời : Đoàn Chuẩn – Từ Linh
A Cành hoa tím nhạt nhỏ xinh báo mùa xuân ấm . Cành hoa tim tím bé xinh xinh báo xuân nồng . Tôi nhặt đóa hoa đào còn phong kín , cánh mong manh hé nở . Lượm đào phong kín cánh mong manh hé hoa lòng . (1) Hà Nội chờ đón Tết , đường vắng người thì liễu rủ đẹp mà làm gì . Hà Nội chờ đón Tết , vắng bóng người đi , liễu rủ mà chi . Hồ Gươm long lanh sao trong đêm xuân mới . Đêm tân xuân , Hồ Gươm sao long lanh . Người ta đi xa ăn Tết . Nhìn cánh mai rơi trên đường vắng dưới ánh đèn , Tôi chạnh lòng nhớ người yêu . Hoa mai rơi , rủ nhau nơi phương xa . Đường phố vắng bóng đèn , chạnh lòng tôi nhớ tới người em . B Nàng còn rất trẻ , đôi mắt đầy tình yêu Nhìn tôi đầm ấm , tha thiết như dáng nàng . Tôi có người em gái , tuổi chớm dâng hương , mắt nồng rộn ý yêu thương . Đối mắt em nói nhiều tha thiết như dáng kiều , ôi tình yêu ! Nhưng rồi nàng đã bỏ tôi ra đi . Tôi nhìn theo gót giầy xinh của nàng . Trên con đường xưa đầy tình ái , nàng ra đi mà không đành lòng. Nhưng một sớm mùa thu , giữa chân trời xanh ngát , nàng đi gót hài xinh . Nàng đi cho dạ sao đành đường quen lối cũ ân tình nghĩa xưa . A’ Từ ngày nàng sang sông đi lấy chồng , con sông chia cắt tình chúng tôi . Rồi từ ngày ấy , nước sông ngăn cách đôi lòng . Nàng cô đơn thật không ngờ . Thuyền tình vừa lỡ bến cô đơn không ai ngờ . Tôi nghèo cha mẹ nàng không chấp nhận , nàng đành phải buồn bã đi lấy chồng . Tình nghèo xa cách mãi , em tôi đành ôm mối sầu mà đi . Nàng đi lấy chồng , đôi môi thắm son, khăn đẹp bay trên vai . Tôi nhìn xác pháo cưới bên thềm mà nhớ nàng . Em tôi đi , màu son lên đôi môi , Khăn san (2) bay lả lơi trên vai ai . Nhìn xác pháo bên thềm , gợi lòng tôi nhớ tới người em .
(1) : hoa lòng nghĩa là lòng hoa ; hé hoa lòng nghĩa là lòng hoa hé nở . (2) : “san” tiếng Pháp nghĩa là “cha^le” , chiếc khăn bằng len hoặc lụa đàn bà Pháp choàng lên vai .
Trương Đ. Chính dẫn giải (chép lại và diễn ra văn xuôi_citation & interpre’tation)
A Cành hoa tim tím bé xinh xinh báo xuân nồng . Lượm đào phong kín cánh mong manh hé hoa lòng . Hà Nội chờ đón tết , vắng bóng người đi , liễu rủ mà chi . Đêm tân xuân , Hồ Gươm sao long lanh . Hoa mai rơi , rủ nhau nơi phương xa . Đường phố vắng bóng đèn , chạnh lòngtôi nhớ tớingười em . B Tôi có người em gái, tuổi chớm dâng hương , mắt nồng rộn ý yêu thương . Đối mắt em nói nhiều tha thiết như dáng kiều , ôi tình yêu ! Nhưng một sớm mùa thu , giữa chân trời xanh ngát , nàng đi gót hài xinh . Nàng đi cho dạ sao đành , đường quen lối cũ ân tình nghĩa xưa . A’ Rồi từ ngày ấy , nước sông ngăn cách đôi lòng . Thuyền tình vừa lỡ bến cô đơn không ai ngờ . Tình nghèo xa cách mãi , em tôi đành ôm mối sầu mà đi . Em tôi đi , màu son lên đôi môi , Khăn san bay lả lơi trên vai ai . Nhìn xác pháo bên thềm , gợi lòng tôi nhớ tới người em .
Hăy đưa em đến Một nơi xanh mướt cỏ Có hoa vàng , hoa đỏ nở viền quanh . Áo anh xanh như mầu mây xanh ngắt . Tay trong tay mình đi dạo chiều này .
Em muốn quên , Quên hết đời ô trọc . Quẳng muộn phiền , bỏ hết , vui bên anh . Con chim xanh ríu rít hót trên cành . Đời bỗng đẹp khi có anh bên cạnh . Quên trần gian , quên những khi cô quạnh . Ngắm chiều tà , mặt trời lặn nha anh . Vuốt tóc em , anh nhìn vào trong mắt . Cúi xuống hôn , môi em ngọt đợi chờ . Chẳng còn nhớ đời phù du dâu bể . Hồn lênh đênh , hai hơi thở vụng về .
Yêu em nha anh , hãy yêu em nồng cháy . Giúp giùm em , em quên hết chua cay . Trái sầu rụng , trái tin yêu thay thế . Hãy yêu em , yêu đến ngày tận thế . Yêu nhiều nha , như yêu mới lần đầu .
Người Em Nhỏ Thơ: Nguyễn Thiệu Giang Nhạc: Nguyễn Hiền
Tôi quen một cô gái ngây thơ, tôi mến nàng và tôi phải ra đi: Tôi có người em nhỏ Xanh xanh đôi hàng mi , Môi hồng vừa đương độ, Chưa biết sầu biệt ly .
Ngày tôi đi, nắng chiếu trên hàng cau. Tôi nhìn mây trôi, thương về nàng: Ngày tôi đi vàng nắng Nghiêng nghiêng một hàng cau . Mai ta nhìn mây trắng , Gửi lời về thương nhau .
Ra đi đã lâu, hôm nay trời mưa, tôi nhớ nàng nơi quê nhà: Chiều nay buồn viễn xứ , Nhớ người em gái xưa , Tôi thấy phương trời cũ Giăng giăng một hàng mưa .
Tôi mơ tưởng tới đôi môi nàng cười ngày tôi lên đường. Nơi quê nhà xa xôi, không biết nàng có còn nhớ thương tôi: Mơ về đôi môi thắm Cười ngày tôi lên đường . Quê ta chừng xa lắm , Giờ em có nhớ thương ?
Đã lâu rồi nàng con gái tôi quen, đôi môi còn tươi thắm, nhưng đã biết buồn xa cách: Tôi có người em nhỏ Xanh xanh đôi hàng mi , Môi hồng còn đương độ , Đã biết sầu biệt ly .
Khai Phi Hạnh Nguyên dẫn giải (chép lại và diễn ra văn xuôi_citation et interpre’tation).
Tôi có người em nhỏ I have an innocent girl friend.
Xanh xanh đôi hàng mi , Her eyelashes are bluish black.
Môi hồng vừa đương độ , Her lips are rose.
Chưa biết sầu biệt ly . And she hadn’t experienced missing any man yet.
Ngày tôi đi vàng nắng When I said good bye to her and took a travel,
Nghiêng nghiêng một hàng cau . Golden sun rays obliquely shined areca trees.
Mai ta nhìn mây trắng , We would look at the white cloud horizon.
Gửi lời về thương nhau . When we miss each other.
Chiều nay buồn viễn xứ , I have nostalgia this evening Nhớ người em gái xưa , And I miss her
Tôi thấy phương trời cũ When I look in the direction of our homeland
Giăng giăng một hàng mưa .
That is overshadowed by rain.
Mơ về đôi môi thắm
I dream of her rose lips
Cười ngày tôi lên đường .
That smiled at me when I left for the travel.
Quê ta chừng xa lắm ,
Our homeland is now far away.
Giờ em có nhớ thương ?
Does she miss me?
Tôi có người em nhỏ
I have an innocent girl friend.
Xanh xanh đôi hàng mi ,
Her eyelashes are bluish black.
Môi hồng còn đương độ ,
Her lips are rose.
Đã biết sầu biệt ly .
And she already experience missing a man.
Translation into plain English by Khai Phi
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Tôi có người em nhỏ Xanh xanh đôi hàng mi , Môi hồng vừa đương độ , Chưa biết sầu biệt ly .
Ngày tôi đi vàng nắng Nghiêng nghiêng một hàng cau . Mai ta nhìn mây trắng , Gửi lời về thương nhau .
Chiều nay buồn viễn xứ , Nhớ người em gái xưa , Tôi thấy phương trời cũ Giăng giăng một hàng mưa .
Mơ về đôi môi thắm Cười ngày tôi lên đường . Quê ta chừng xa lắm , Giờ em có nhớ thương ?
Tôi có người em nhỏ Xanh xanh đôi hàng mi , Môi hồng còn đương độ , Đã biết sầu biệt ly .
Xuân Đán Tịch mịch sơn gia trấn nhật nhàn Trúc phi tà ủng hộ khinh hàn Bích mê thảo sắc thiên như túy Hồng thấp hoa tiêu lộ vị can Thân dữ cô vân trường luyến tụ Tâm đồng cổ tỉnh bất sinh lan Bá huân bán lãnh trà yên yết Khê điểu nhất thanh xuân mộng tàn Chu Văn An (*)
Sáng Sớm Mùa Xuân Căn nhà trên núi thật yên nhàn. Phên trúc che nghiêng, gió lạnh khan. Cỏ biếc trời mơ say đắm đuối. Hoa hồng sương đẫm mộng miên man. Mây như thân phận, hằng vương vấn. Giếng tựa tâm hồn, vốn lặng an. Bếp củi thông tàn, trà đã nguội. Chim kêu đầu suối, mộng xuân tàn. Trần Quốc Bảo dịch
(*) Chu Văn An (1292-1370) tên thật là Chu An, hiệu là Tiều Ẩn, biệt hiệu là Linh Triệt. Quê quán ở Văn Thôn, làng Quang Liệt, huyện Thanh Đàn nay là Thanh Trì thuộc Hà Nội. Đậu Tiến Sĩ (tức Thái Học Sĩ) đời vua Trần Minh Tông (1314-1340). Ông là vị quan văn tài giỏi, tiết tháo, nổi tiếng liêm khiết, đức độ, sung chức Tư Nghiệp Quốc Tử Gíám (thày dậy học cho Thái Tử), được phong tước Văn Trinh Công, nên đời sau thường gọi ông là Chu Văn An. Đến đời Trần Dụ Tông (1341-1368), ông dâng sớ lên vua xin trảm quyết 7 tham quan nịnh thần trong triều (gọi là “Thất Trảm Sớ”) , vua không thuận ý, nên ông cáo lão, từ quan, lui về quê, dạy học và bốc thuốc cứu nhân độ thế, ẩn dật cuối cuộc đời.