Khai Phi's Website

Cái Tôi_Le Moi_The Big Ego

Xưa nay thế thái nhân tình
Vợ người thì đẹp văn mình thì hay .
(Ca dao Việt Nam)
People always think that their writings are interesting and that others’ wives are pretty .
(Vietnamese popular song)

Le moỉ est haïssable
(Dicton français)
The big ego is hateful
(French saying)
Cái tôi đáng ghét
(Câu nói của người Pháp)

 

Khai Phi sưu tầm
(Documented by Khai Phi)

Duyên Văn Nghệ_What Made Khai Phi’s Website Happen

Nguyễn Ngọc Bích đeo kính
Nguyen Ngoc Bich wearing glasses

Lực Lan Anh (hàng sau bên phải)
Luc Lan Anh (back row right)

Văn nghệ gồm văn học và nghệ thuật.

Văn học Việt Nam gồm văn và thơ, phú, hát nói, vân vân.

Nghệ thuật gồm ca, vũ, nhạc, kịch, họa, điêu khắc và điện ảnh (xi nê) còn gọi là nghệ thuật thứ bảy.

Cho đến năm 2006, tôi đã chỉ làm hai bài thơ dở đang. Đó là bài Màu Hoa Phượng khi tôi mười lăm tuổi và bài Thôi Học khi tôi hai mươi bốn tuổi. Hai bài thơ này tôi làm xong khi ngoài bảy mươi tuổi vào những buổi sáng sớm trong lúc đi bộ ra bến xe buýt để đi làm.

Năm sáu mươi sáu tuổi (2006), tôi nhận được thư của một người đàn ông không quen biết. Người này nói rằng đang tìm kiếm một người bạn tên là Phí Tuấn Khanh mất liên lạc từ năm 1975. Anh ta hỏi tôi vì thấy tôi cũng họ Phí, là họ rất hiếm nên may ra tôi có thể biết Phí Tuấn Khanh. Tôi hơi cảm động và có cảm tình với người lạ trẻ tuổi này vì thấy anh ta tìm một người bạn trong ba mươi mốt năm (1975-2006) giống như tôi cũng đang có vài người bạn tìm chưa được từ 1958, 1975. Tôi trả lời người bạn trẻ mới quen này là tôi không biết gì về Phí Tuấn Khanh và khen anh ta đã tìm bạn trong ba mươi mốt năm. Tôi hứa nếu biết gì về Phí Tuấn Khanh sẽ thông báo liền.

Vài tháng sau người bạn trẻ mới quen gửi thư cho tôi nói rằng đã tìm được Phí Tuấn Khanh và giới thiệu Khanh, phu nhân của anh ta cùng hai người bạn gái tên là Nguyễn Ngọc Bích và Lực Lan Anh. Năm người này là bạn thân với nhau cùng học Trường Trung Học Nguyễn Thái Học ở Sài Gòn, tôi đoán họ đều học giỏi và thành đạt.

Khanh, Ngọc Bích và Lan Anh viết thư kèm ảnh, tự giới thiệu làm quen với tôi.

Ít lâu sau, Lan Anh đề nghị tôi lập Nhóm Thời Sự, nhưng tôi chỉ lập Nhóm Email Friends (Nhóm Bạn Thư Điện Tử).

Thế là tôi liên lạc email với Nhóm Karaoke Friends của tôi gồm mười cặp vợ chồng và bốn người bạn mới: người viết thư cho tôi, Khanh, Lan Anh và Ngọc Bích. Tất cả mười bốn Email Friends.

Năm 2006 tôi làm thơ và viết lách gửi cho mười bốn Email Friends này và lập ra Email Friends Magazine. Rồi tôi có những người lạ gửi email cho tôi và họ thành Email Friends. Đến nay sau mười ba năm (2006-2019) số Email Friends lên tới một nghìn lẻ ba người. Tôi chọn lọc thơ gửi cho tôi rồi đăng lên Email Friends Magazine. Hiện nay có năm mươi ba tác giả có thơ đăng trên Email Friends Magazine.

Email Friends Magazine chỉ là những files (bài đánh máy lưu giữ) gửi tới mọi người như attachments (đính kèm).

Năm 2018 tôi lập ra Khai Phi’s Website thay thế Email Friends Magazine mục đích là để lưu giữ bài.

Khai Phi

Duyên Văn Nghệ đã khiến cho tôi viết được năm bài thơ sau đây:
Đừng Buồn Nữa Em
Giọt Lệ Tình Xưa (Old Love Tears)
Nét Thu
Người Đi
Tôi Chẳng Bao Giờ
Cám ơn bạn Lực Lan Anh rất nhiều.
Chúc Lực Lan Anh cùng hai cháu nhiều sức khỏe bình an may mắn.
Khai Phi

 

I composed only two uncompleted poems until 2006: Mau Hoa Phuong when I was 15-year old, and Thoi Hoc at my age of 24. I completed these poems in my early 70’s while I was walking to the bus station to go to work daily.

When I was 66-year old (2006), I received a letter from an unknown young man who asked me if I knew anything about Phi Tuan Khanh, the friend that he was looking for since 1975. He said he hoped I would know about Khanh because Khanh and I have the same last name Phi that is a quite rare one. I was a little moved when realizing that the guy was looking for a friend for 31 years (1975-2006). This similarly happened to me because I was also looking for some friends since 1958 and 1975. I replied him that I did not know anything about Khanh and that I would right away let him know information about Khanh if any. I praised the friendship between him and Khanh.

Several months later, my new young friend said in another letter that he already found Khanh. He introduced to me Khanh, his wife and his two female friends Nguyen Ngoc Bich and Luc Lan Anh. They all are pals and former students of Nguyen Thai Hoc High School in Saigon. I thought they successfully graduated.
Khanh, Ngoc Bich and Lan Anh sent me emails with attached pictures of themselves, and self introduced to me to make acquaintance.

Lan Anh suggested me later to found Current Affairs Group. But I founded Email Friends Group instead.

So I played email with my Karaoke Friends Group (composed of ten married couples) and my four new friends: the guy who asked me about Phi Tuan Khanh, Khanh, Lan Anh, and Ngoc Bich. There were 14 Email Friends in total.

In 2006, I restarted composing poems and I did other writings to send to the 14 Email Friends on Email Friends Magazine I founded. Then many strangers sent me emails to become Email Friends. After 13 years (2006-2019), there are actually 1003 Email Friends. I selected poems sent to me and I posted them on Email Friends Magazine. There are now 53 poets and poetesses whose poems are posted on Email Friends Magazine.

Email Friends Magazine consists of just files sent to Email Friends as attachments.

In 2018, I founded Khai Phi’s Website to replace Email Friends Magazine in order to save poems and other writings on the Internet.

Khai Phi

What Made Khai Phi’s Website Happen inspired me to write the following five poems:
Đừng Buồn Nữa Em
Giọt Lệ Tình Xưa (Old Love Tears)
Nét Thu
Người Đi
Tôi Chẳng Bao Giờ
Thanks very much Luc Lan Anh.
Best wishes to you and your family for health, safety, peace, and good luck.
Khai Phi

Parallel Parking_Đậu Xe Giữa Hai Xe Song Song Với Vỉa Hè

Chiều dài chỗ trống xe vào đậu ít nhất phải gấp rưỡi chiều dài của xe mình.

1. Lái xe đậu song song với xe trước, hai xe cách nhau khoảng một người đi qua được.
2. Lái xe thụt lùi thẳng về đằng sau cho tới khi nhìn thấy đuôi của xe trước trong kính cửa sổ hình tam giác bên phải của xe mình.
3. Vặn hết tay lái về bên phải.
4. Lái xe thụt lùi về đằng sau cho tới khi thấy góc trước (đèn trước) bên phải của xe sau hiện trong kính soi bên trái của xe mình.
5. Trả lại tay lái vào vị trí thẳng.
6. Lái xe thụt lùi thẳng về đằng sau cho tới khi thấy kính soi bên phải của xe mình trùng với (che hết) đèn sau bên trái của xe trước.
7. Vặn hết tay lái về bên trái và lái xe thụt lùi cho tới khi xe đậu song song với vỉa hè (nhìn vào kính soi bên phải của xe mình sẽ biết được khi nào xe đậu song song với vỉa hè).
8. Trả lại tay lái vào vị trí thẳng. Lái xe thẳng về phía trước hoặc lui xe thẳng về phía sau cho tới khi xe mình đậu vào giữa hai xe trước và sau.

Khai Phi thuật lại phương pháp của người Mỹ

 

Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định và Huế

Trong hai năm (1968-1970), tôi làm Y Sĩ Trưởng Trung Đoàn 3 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hòa. Hậu Cứ Trung Đoàn ở gần Huế và có một Bệnh Xá. Tại đây, tôi điều trị ngoại chẩn và cấp cứu rồi nếu cần để bệnh nhân tại Bệnh Xá điều trị tiếp hoặc tản thương hay di chuyển bệnh nhân đến Quân Y Viện hay Bệnh Viện. Tôi còn phải làm việc ở Bộ Chỉ Huy Trung Đoàn đóng tại một Căn Cứ Hỏa Lực (căn cứ có Pháo Binh). Tại đây, tại Bệnh Xá cũng như tại bốn Tiểu Đoàn Hành Quân của Trung Đoàn, tôi có những nam y tá quân nhân. Tôi còn có bốn Sĩ Quan Trợ Y cấp bậc Thiếu Ủy và Trung Úy làm việc y tế tại bốn Tiểu Đoàn. Tại Bộ Chỉ Huy Trung Đoàn, tôi điều trị ngoại chẩn và cấp cứu rồi nếu cần tản thương hay di chuyển bệnh nhân đến Quân Y Viện. Tôi còn bị gọi đến các Tiểu Đoàn Hành Quân khi có vấn đề y tế cần Bác Sĩ giải quyết, tôi đi trực thăng Mỹ đến đó.

Đa số quân nhân quanh tôi là người Huế, Quảng Trị và Quảng Nam. Điều này dễ hiểu vì ở Huế thì người Huế nhiều, kế đến là người Quảng Trị và Quảng Nam vì Huế bắc giáp Quảng Trị, nam giáp Quảng Nam.

Năm 1306, vua Chăm Pa là Chế Mân sai sứ dâng chiếu cầu hôn công chúa Huyền Trân đến vua Trần Anh Tông của Đại Việt. Vua Trần bằng lòng gả công chúa Huyền Trân cho Chế Mân và nhận hai châu Ô và Lý mà Chế Mân đã dâng làm vật sính lễ. Nhà Trần đổi châu Ô làm Thuận Châu (Quảng Trị), và châu Lý làm Hoá Châu (Huế).

Ba tỉnh Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định Việt Nam chiếm của người Chàm-người Chăm Pa (gồm người Chiêm Thành).

Khi có cãi vã giữa người Quảng Nam và người tỉnh khác, thường có Hạ Sĩ Quan hoặc Binh Lính người Huế lắc đầu cười nhìn tôi mà nói giỡn: “Quảng Nam hay cãi, Quảng Ngãi hay lo, Bình Định co ro, Thừa Thiên (Huế) ních hết”.

Trong hai mươi mốt năm (1954-1975) học hành và làm việc tại Việt Nam Cộng Hòa, tôi thấy đa số người Quảng Nam học giỏi và hay tranh luận. Ngoài ra, đa số người Quảng Nam thẳng thắn, bằng chứng là tập thể Việt Kiều Quảng Nam đăng lên Internet rằng người Quảng Nam gốc ở miền Bắc Việt Nam di cư hoặc bị đầy đến đất Quảng Nam.

Anh em Tây Sơn ở Bình Định nổi dậy đánh dẹp và tàn sát Chúa Nguyễn. Nguyễn Ánh dòng dõi Chúa Nguyễn chạy thoát và được người Pháp đưa ra đảo Phú Quốc ẩn náu qua sự trung gian của những nhà truyền đạo Thiên Chúa người Pháp tại Việt Nam. Nguyễn Ánh gửi con là Nguyễn Cảnh sang Pháp làm con tin để xin cầu viện. Nhờ súng đạn của Pháp, Nguyễn Ánh đánh thắng anh em Tây Sơn và lên làm vua. Vì vậy dân Bình Định bị Nhà Nguyễn không ưa và nghi kỵ nên trở thành nhút nhát (co ro) đối với vua quan Triều Nguyễn.

Tôi đã không tìm ra tại sao người Quảng Ngãi hay lo cho đến khi cách đây khoảng mười năm, một bà bạn người Quảng Ngãi đã buột miệng nói với tôi: “Đất Quảng Ngãi cầy lên sỏi đá, đa số dân Quảng Ngãi sống bằng nghề đi biển đánh cá”. Vì bà buột miệng nói ra nên là nói thật. Ngoài ra, tôi thấy đôi mắt bà cảm động, tội nghiệp cho người đồng hương mặc dầu bà là con một đông y sĩ giàu có ở Quảng Ngãi. Tôi bỗng nhớ tới bài thơ Oceano Nox của Victor Hugo mà tôi đã dịch sang văn xuôi Việt Nam. Khi có người nhà đi biển đánh cá, gia đình nào cũng không khỏi lo lắng.

Ôi, hiểu được câu nói “Quảng Nam hay cãi, Quảng Ngãi hay lo, Binh Định co ro, Thừa Thiên (Huế) ních hết” đối với tôi thật không phải là dễ.

Khai Phi

Lễ Phép _Politeness

Bạn không thể học được nếu bạn không lễ phép.
You cannot learn if you are not polite.
Và bạn không cần phải vô lễ ngay cả đối với kẻ thù vì bạn thắng hay bại là do những gì bạn làm và không làm.
And you do not have to be impolite even to your enemy because you win or lose due to what you do and what you do not do.
Khai Phi

Tiên học lễ hậu học văn
(Câu nói của người Trung Quốc)
First learn to be polite then learn to acquire knowledge
(Chinese saying)

Lời Cái Búa

Búa đập đinh cái “chát” !
Đinh lún xuống thật sâu .
Đinh sắt , búa cũng sắt
Ai bảo búa không đau ?

Tay vung búa rắn chắc .
Tiếng “chát” vang đều đều .
Nào có ai thắc mắc
Đinh kêu , hay búa kêu ?

Búa hết lòng phụng sự
Trong bàn tay con người
Chẳng bao giờ cự nự ,
Được việc là vui thôi !

Người lúc yêu , lúc ghét
Thường khi quên ta luôn !
Thậm chí để rỉ sét .
Sao biết búa không buồn ?

Kiên nhẫn nằm chờ đợi
Ngày qua lại ngày qua ,
Lòng dạ người thay đổi ,
Riêng ta vẫn là ta .

Bỗng nhiên tới một bữa
Người chợt cần đến ta
Để đâu không nhớ nữa ,
Tìm hoài , rồi cũng ra !

Đã hay : dùng rồi bỏ ,
Ta vẫn tiếp tay người
Dù “vắt chanh bỏ vỏ !” ,
Thành công là vui thôi !

Không trách người vô ơn ,
Không hận đời cô đơn ,
Lòng ta là gang thép !
Tình ta là sắt son !!!

Trần Quốc Bảo

 

Chú thích của Khai Phi

Le style , c’est l’homme .
(Dicton français)
Văn tức là người .
(Câu nói của người Pháp)
Ôi , bây giờ mới biết rõ nhân cách và tấm lòng của Đại Huynh Trần Quốc Bảo , thi sĩ .
Đây là một trong những bài thơ hay nhất mà tôi , 79 tuổi , đã được biết .

Thời Gian Trôi …_Time Goes By …

Thời gian trôi qua luôn luôn với một vận tốc không đổi.
Time goes by always at a constant speed.
Nhưng người ta nói thời gian trôi qua quá chậm:
Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại (câu nói của người Trung Quốc) nghĩa là một ngày trong tù dài bằng một nghìn năm bên ngoài. Nhất là một, nhật là ngày, tại là ở, tù là tù, thiên là một nghìn, thu là mùa thu ý nói là năm, tại là ở, ngoại là ngoài.
But people say time goes by so slowly:
One day in prison is as long as a thousand years outside (Chinese saying).
Người ta còn nói ngay cả thời gian trôi qua quá nhanh:
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ (câu nói của người Việt Nam) nghĩa là thời gian nhanh như bóng ngựa qua cửa sổ (câu nghĩa là con ngựa khoẻ).
And people even say time passes by so fast:
Time passes by like a horse shadow across the window. (Vietnamese saying).

Ôi thời gian !
Oh time !

Khai Phi Hạnh Nguyên