Khai Phi's Website

Three Birds On A Wire_Ba Con Chim Trên Sợi Dây Thép

A teacher was helping her third-grade students with a math problem.
After choosing a student in particular, she recited the following story:
Một giáo viên giúp học trò lớp ba làm một bài toán.
Sau khi chọn một học sinh đặc biệt, cô giáo kể lại truyện sau đây:

“Billy, there are three birds sitting on a telephone wire. A man with a gun shoots one of the birds. How many birds are left on the wire?”
“Billy, có ba con chim đậu trên một sợi dây thép điện thoại. Một người đàn ông cầm cây súng bắn một con. Còn lại mấy con trên sợi dây thép?”

The boy pauses. “None,” he replied thoughtfully.
Cậu bé ngừng lại suy nghĩ, rồi trả lời, “Không còn con nào.”

“No, no, no. Let’s try again, maybe you didn’t hear me correctly,” the teacher says patiently. She holds up three fingers.
“There are three birds sitting on a wire. A man with a gun shoots one,” she puts down one finger, “how many birds are left on the wire?”
“Không, không phải, không phải vậy. Ta hãy thử làm lại, có lẽ em đã không nghe cô cho đúng,” cô giáo nói một cách kiên nhẫn. Cô giơ ba ngón tay lên.
“Có ba con chim đậu trên một sợi dây thép. Một người đàn ông cầm cây súng bắn một con,” cô để một ngón tay xuống, “còn lại mấy con trên sợi dây thép?”

“None,” the boy says with authority.
“Không còn con nào,” cậu học trò quả quyết nói.

The teacher sighs. “Tell me how you came up with that.”
Cô giáo thở dài. “Hãy cho cô biết em làm sao ra nông nỗi đó.”

“It’s simple,” says the boy, “after the man shot one bird, the noise from the gun scared the other two away.”
“Rất đơn giản,” cậu học trò nói, “sau khi người đàn ông bắn một con chim, tiếng động từ khẩu súng làm hai con kia hoảng sợ bay mất.”

“Well,” she says, “that’s not technically correct, but I like the way you think.”
“Ơ,” cô giáo nói, “như vậy trên phương diện toán học không đúng, nhưng cô thích cách suy nghĩ của em.”

“Thanks,” chimes the boy, “now let me ask you a question.”
“Cám ơn cô,” thằng bé đồng ý, “bây giờ cô cho em hỏi một câu.”

“Okay,” she said guardedly.
“Được,” cô giáo nói một cách dè dặt.

“There are three women sitting on a bench eating popsicles. One woman is licking the popsicle, one woman is biting the popsicle, and one is sucking the popsicle. Which one is married?” he asked innocently.
“Có ba người đàn bà ngồi trên một cái ghế dài ăn kem cây. Một người liếm cây kem, một người cắn cây kem, và một người mút cây kem. Ai là người có chồng?” cậu bé hỏi một cách ngây thơ.

The teacher looked at the boy’s angelic face and writhed in agony, turning three shades of red.
Cô giáo nhìn vào khuôn mặt như thiên thần của cậu học trò nhỏ và nhúc nhích người một cách đau khổ, mặt đỏ bừng.

“C’mon,” the boy said impatiently, “which one is it, the one licking the popsicle, the one biting it, or the one sucking it? Which one is married?”
“Nào,” cậu bé sốt ruột nói, “vậy là ai, người liếm cây kem, người cắn cây kem, hay người mút cây kem? Người nào có chồng.”

“Well, uh,” she gulped and in a barely audible whisper replied, “the one who’s sucking?
“Được rồi, ơ,” cô giáo nghẹn ngào và thều thào nói lí nhí, “người mút cây kem phải không?”

“Naw,” he says with surprise, “the one with the wedding ring. But I like the way you think.”
“Không phải người đó,” thằng bé ngạc nhiên nói, “mà là người đeo nhẫn cưới. Nhưng em thích cách suy nghĩ của cô.”

Khai Phi Hạnh Nguyên dịch ra tiếng Việt

%d bloggers like this: