Khai Phi's Website

Ăn Chay (tiếp theo và hết)

Có lẽ tôi ăn thịt thỉnh thoảng thấy ít ngon do một lần khi tôi năm tuổi bà ngoại tôi dắt tôi đến lò sát sinh chắc ở Bạch Mai vì lúc đó tôi ở Bạch Mai thuộc ngoại ô Hà Nội. Tôi thấy người ta dùng dây thừng trói tréo qua tréo lại bốn chân con bò. Một người dùng đầu thon thon của chiếc búa tạ đánh thật mạnh vào gáy (nuque, neck back) con vật. Bò đứng run run. Lập tức mấy người kéo dây thừng làm bò ngã xuống nằm nghiêng. Bò chảy nước mắt dàn dụa. Người ta thọc tiết con bò, máu ra từng thau. Tôi sợ quá nheo mắt quay đi.
Về nhà bà ngoại hỏi tôi sao ăn ít vì thấy tôi chỉ ăn hai ba miếng thịt bò xào thái mỏng.
Lớn lên nếu món thịt nấu hơi tanh tôi không ăn được. Con gà mái bệnh nhân cho tôi ở Kontum vì bận chưa ăn thịt được nên tôi nuôi nó. Sau đó tôi không ăn thịt nó được vì nhớ tới những lúc tôi cho gà ăn, nó vui sướng chạy đến và đôi khi nhìn tôi. Tôi ăn trứng không có trống của nó. Trứng gà nếu có trống khi đập ra sẽ thấy tinh trùng của gà trống như một hạt cơm nếp trong tròng đỏ.
Một ông Ấn Độ Tiến Sĩ Dược Khoa (PhD of Pharmacology) làm việc cùng sở tại Mỹ ăn chay trường một hôm nói với tôi trong câu chuyện về ăn chay:
_You know, the cow is your mother. (Anh biết không, bò cái là mẹ của anh).
_What ? (Cái gì ?). Tôi giật mình thốt lên.
_Because the cow gives you milk. (Vì bò cái cho anh sữa). Ông Ấn Độ trả lời.
Vợ tôi cũng đã nói:
_Trâu bò hiền quá, chỉ ăn cỏ và không làm gì hại người và vật. Người ta nói chúng hiền như Bồ Tát đó.
Nhiều người ăn thịt trong đó có tôi và một số người da trắng cảm thấy không yên tâm (inquiet – unquiet) vì nghĩ rằng ăn thịt là giết hại hoặc đồng lõa giết hại mạng sống vô tội.
Súc vật ăn lẫn nhau vì chúng không làm ra được đồ ăn.
Ôi phải chăng cuộc đời là phi lý vì mọi động vật (all animals including Man) đều bị sinh ra để rồi ăn thịt lẫn nhau mà sống còn ?

Khai Phi