Khai Phi's Website

TÔI CÓ BA MỐI TÌNH_Chương VIII Mối Tình Thứ Ba_Khai Phi Hạnh Nguyên

Tôi đã nghe nhiều lần quản giáo nói tại lớp học trong Trại Tập Trung:
_Các anh sẽ phải ba đời đầu hàng làm giai cấp công nông.
Nhưng ra tù, tôi không phải đi kinh tế mới mà được làm Bác Sĩ Ngoại Chẩn tại một Phòng Khám Khu Vực ở Bình Thạnh. Việt Cộng không tin tôi nên không cho tôi làm giải phẫu như trước trong bệnh viện. Tôi không được mở phòng mạch, được trả lương tám mươi lăm đồng một tháng và được mua thực phẩm tại hợp tác xã như mọi người. Ly cà phê sữa lúc đó giá một đồng. Tôi nghĩ tôi không phải làm nghề công nông vì trong nước thiếu bác sĩ. Thỉnh thoảng trong xóm có người mời tôi đến nhà chữa bệnh nên tôi kiếm thêm được chút tiền.
Đào đưa tôi tám lạng vàng Cúc gửi Đào giữ cho tôi. Số tiền này bằng giá vé của một người lớn lên tầu tốt nhất đi vượt biên. Một lạng vàng khi đó giá năm trăm dollars Mỹ.
Tôi mua một chiếc xe đạp để đi làm.
Sau một thời gian ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ, sức khỏe tôi khá lên. Tôi đem chiếc Lambretta đã ba năm không dùng đến ra lau chùi và chạy thử. Chiếc xe cũ nhưng máy còn tốt và không bị trầy móp. Tôi sửa soạn đi Mỹ Tho gặp Hường tại tiệm may để hỏi thăm tin tức về Khoa, Dì Ba và gia đình Anh Chị Tám. Đường Sài Gòn Mỹ Tho nhiều nơi có lính Việt Cộng đứng gác cổng.
Tôi đến Tiệm May Như Ý chín giờ sáng Chủ Nhật. Hường thấy tôi liền chạy ra:
_Trời ơi Anh Khánh. Anh được thả hồi nào vậy?
_Mới đây thôi. Cô và con khỏe không? Khoa được ra chưa? Có tin tức gì về Dì Ba và gia đình Anh Chị Tám không?
_Em và con khỏe. Anh Khoa và Anh Tám ở cùng một Trại Tập Trung và chưa được thả. Dì Ba ở bên Pháp vẫn binh thường. Bé Tân con trai Anh Chị Tám đã sang Pháp năm 1970 và hiện còn ở đó.
Tôi bàn:
_Như vậy Khoa và Anh Tám có thể giúp đỡ lẫn nhau vì ở gần.
Hường lăng xăng đi pha cà phê cho tôi. Tôi lấy làm lạ nàng cứ ngó tôi rồi cười.
Chờ tôi uống cà phê xong, Hường đề nghị:
_Anh chở em đi chợ được không? Bữa nay phải nấu ăn đãi anh thật lớn mới được.
Chở Hường chạy qua những con đường xưa đã chở Lan, tôi bỗng nhớ nàng. Tôi nói cho Hường biết chuyện vợ con tôi đã vượt biên sang Mỹ trong khi tôi ở tù và vợ tôi đã có chồng khác. Tôi dành trả tiền chợ nhưng Hường không cho nói hôm nay nàng đãi. Tôi hỏi thăm tiệm may hồi này khá không. Hường nói khá vì có thêm khách hàng là vợ con cán bộ và vợ con sĩ quan Việt Cộng. Nàng cho biết thêm:
_Bây giờ nhiều người làm nghề mua bán quần áo cũ trở nên giàu anh à. Họ mua quần áo cũ của nhà giàu xưa rất rè rồi bán cho nhà giàu mới và vợ con Việt Cộng lời lắm. Quần áo cũ nhà giàu xưa đem đi bán còn mới và sạch nên đắt khách.

Tôi và một cô thợ may đang giúp Hường nấu ăn thì bỗng một người đàn bà dắt một đứa con gái khoảng mười tuổi đi vào. Nhìn ra người đàn bà là Lan, tôi giật mình và bàng hoàng thốt lên:
_Lan, ơ …
Tôi định nói “Lan, em Lan” nhưng nghĩ đứa con gái mười tuổi là con Lan nên tôi liền trớ ra như trên.
_Anh Khánh, anh khỏe không? Lan nhìn tôi hỏi.
Tôi chưa kịp trả lời thì Hường bỗng xen vào:
_Chị Lan và Mai con chị bây giờ là gia đình liệt sĩ. Bà xã Anh Khánh cùng Bé Hiền con hai người đã lên tàu vượt biên sang Mỹ khi Anh Khánh còn ở trong tủ. Bè Hiền đã có Ba mới rồi.
Tôi bỗng thấy vui trả lời Lan:
_Tôi khỏe. Cô và con khỏe chứ?
_Em và con khỏe. Anh lên nhà nghỉ đi để em giúp Hường nấu ăn. Như vậy được rồi.
Tôi sắp xếp cho gọn mọi thứ trong bếp rồi lên phòng khách ngồi nghỉ.
Tôi chợt hiểu ra tại sao Hường đã nhìn tôi cười hoài và nhờ tôi chở đi chợ mua các thứ về nấu ăn đãi tôi. Đúng ra nàng đãi luôn hai mẹ con Lan.
Hường nói riêng cho tôi biết thêm chồng của Lan tên Huỳnh, chính là anh chàng Việt Công đã bắn gã hộ vệ tên xã trưởng. Huỳnh người Bến Tre, cha bị trúng đạn chết trong một cuộc hành quân của lính Ngụy (ngụy nghĩa là gian, thí dụ ngụy biện – biện luận gian), chị bị lính Ngụy hãm hiếp. Huỳnh theo Việt Cộng thành đảng viên, chi huy một đơn vị ám sát. Huỳnh tử trận năm 1975 khi là Đại Úy. Sau khi bắn chết tên xã trưởng, Lan được Việt Cộng cho học nhiều khóa chính trị, nhưng nàng không vào đảng và chỉ làm thợ may như cũ.
Tôi đang ngồi uống trà nói chuyện với Lan và Hường thì Mai,
con gái của Lan đi tới:
_Ngày mai còn phải nộp bài. Có chỗ khó con không làm được, Má lên chỉ cho con đi.
_Má sắp phải may xong chiếc áo cho khách đến lấy. Thôi để Chú Khánh giúp con.
Chỉ cho Mai làm bài xong, tôi nói:
_Giầy của con cũ rồi. Chú sẽ mua đôi giầy mới tặng con. Chủ Nhật sau chú chở con đi mua nhé.
_Cám ơn chú nhưng để con hỏi Má đã.
Hôm ấy tôi uống bia hơi nhiều và về Sài Gòn trễ.
Từ đó, mỗi Chủ Nhật tôi lái xe đi Mỹ Tho thăm Lan.

Sáu tháng sau tôi cưới Lan. Tiệc cưới món ăn ngon, nhưng đơn giản và ít người tham dự. Lan mặc chiếc áo cưới màu hồng rất đẹp, tôi bận bộ com lê (complet) may năm năm trước nhưng còn mới.
Một năm sau tôi được viên chức Mỹ phỏng vấn để sang Mỹ định cư.
Tiễn đưa tôi với mẹ con Lan lên máy bay tại phi trường Tân Sơn Nhất có gia đình tôi, Hường cùng Thanh, con gái nàng, và Chị Tám. Chị cho biết Tân, con trai chị, đã đậu Kỹ Sư Điện bên Pháp.
Tôi xin định cư tại cùng tiểu bang với Cúc để được ở gần Bé hiền, con gái tôi.
Hiền sau về ở với tôi.
Lan sinh một bé gái đặt tên là Trúc.

%d bloggers like this: